31/5/11

'Thành phố Nghệ thuật' hay 'Bí quyết làm người vui vẻ'


Mickey là một cậu bé ngoan ngoãn, lạc quan và vui tính. Chưa ai thấy cậu nổi nóng bao giờ. Cậu chẳng hề bận tâm nếu bị kẻ khác chêu trọc và cũng không bao giờ xúc phạm ai. Các thầy cô rất ngưỡng mộ Mickey. Điều này kỳ lạ tới mức tiếng đồn lan đi khắp nơi. Người ta kháo nhau rằng, chắc chắn cậu nhỏ phải có bí quyết đặc biệt gì đó. Khi nói đến bí quyết, mọi người đã tự thú nhận rằng họ chẳng nghĩ ra được lý do xác đánh nào!

Bị vặn vẹo nhiều quá, một hôm Mickey quyết định mời thầy Anthony, người cậu yêu quý nhất, tới nhà dùng trà. Uống trà xong, cậu học trò mời thầy đi thăm quanh nhà. Khi cánh cửa phòng ngủ của Mickey mở ra, thầy Anthony sững lặng, rồi nụ cười thật tươi nở rộng trên khuôn mặt người thầy giáo già. Trước mặt thầy là một tấm bảng to chạy dọc toàn bộ bức tường phòng ngủ, trên đó dán hàng ngàn màu sắc, hình khối. Đó là bức tranh đẹp nhất mà người thầy giáo già từng nhìn thấy.    


“Ở trường, mọi người cứ tưởng em không bao giờ nghĩ xấu về người khác. Các bạn nghĩ chả chuyện gì có thể khiến em buồn, rằng em không bao giờ muốn xúc phạm ai”, Mickey phân bua, “nhưng hoàn toàn không phải vậy. Em cũng giống như các bạn khác. Em từng nổi cáu nhiều hơn bất cứ bạn nào. Nhưng mấy năm trước, bố mẹ đã giúp em bắt đầu bộ sưu tập cắt dán nhỏ của mình. Em dùng đủ thứ vật liệu và mầu sắc để trang trí nó. Với mỗi đồ vật nho nhỏ dán lên tấm bảng này, em gắn vào đó vài  ý nghĩ hoặc việc làm không tốt của mình”.  



Thầy Anthony tiến lại gần bức tranh để nhìn cho kỹ. Đúng vậy, trên mỗi mẩu dán gắn trên bảng, thầy đọc được các chữ “đồ điên”, “ngu xuẩn”, “đau”, “buồn tẻ” và hàng ngàn hàng ngàn lời lẽ xấu khác.

“Đó là cách em biến những ý nghĩ xấu của mình thành cơ hội có thêm một miếng dán cho tấm bảng này. Bây giờ em thích nó tới mức mỗi khi bị ai đó chọc giận, em lại cảm thấy rất sung sướng. Họ đã cho em một miếng cắt mới cho bộ sưu tập cắt dán của mình”.

Hai thầy trò nói về rất nhiều chuyện, nhưng có một điều mà ông giáo già không bao giờ quên, đó là bí quyết trở thành người vui vẻ của cậu học trò nhỏ: Biến những chuyện bực mình thành cơ hội mỉm cười.



Ngay ngày hôm đó, thầy Anthony bắt đầu dựng bức tranh cắt dán của chính mình. Rồi thầy chia sẻ kinh nghiệm này với tất cả học sinh. Nhiều năm sau, thành phố nơi thầy dậy được mang tên gọi mới- “Thành phố Nghệ thuật”. Tất cả các ngôi nhà đều khoác trên mình những tác phẩm nghệ thuật đặc sắc, mà tác giả không phải ai khác, chính là những đứa trẻ vui tính, yêu đời.



Dịch từ tập truyện Giá trị  Giáo dục của Pedro Pablo Sacristan
Bác sỹ Nhi khoa 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét