Ngày xửa ngày xưa, có một chú Sư tử
không biết gầm. Từ khi sinh ra chú đã vậy, nhưng không một cư dân nào của thảo
nguyên mênh mông biết được điều này.
Ngay từ nhỏ, vì biết mình không thể gầm,
Sư tử đã học cách nói năng ôn tồn với tất cả mọi người. Và biết lắng nghe họ.
Chú biết cách thuyết phục bạn bè mà chẳng cần cao giọng. Sư tử chiếm được
lòng tin và sự yêu mến của muôn loài.
Câu chuyện giữa đôi bạn chẳng dẫn đến đâu. Sau một hồi tìm đủ cách nhẹ nhàng
thuyết phục cậu bạn mới, Sư tử cảm thấy mình hoàn toàn bất lực. Chú chỉ muốn gào
lên thật to để Lợn con hiểu, nhưng không thể vì ... chú không biết gầm. Sư tử cảm thấy mình thật kém cỏi.
Để chứng tỏ bản lĩnh, ‘Chúa sơn lâm’ bỏ
ra mấy tháng trời thiết kế chiếc 'máy gầm' đề phòng khi cần đến. Chẳng bao lâu sau, Lợn
con Ngốc nghếch lại xuất hiện. Lần này, lợn con tội nghiệp lại khiến Sư tử phát
điên. Vị Chúa rừng xanh không thể kiềm chế và đã nhờ đến chiếc máy.
Thảo nguyên
mênh mông rung động vì tiếng gẩm rú kinh hoàng.
"GRRRRRRRRRROAUUUUUUUURRRR!!!"
Âm thanh chói
tai chẳng những khiến Lợn con hồn bay phách lạc mà còn làm muôn thú kinh
hoàng. Hàng tháng trời, không con vật nào dám ló mặt ra khỏi nơi ẩn nấp.
Chỉ còn lại một mình,
Sư tử hết sức cô đơn và buồn bã. Chú có đủ thời gian để suy nghẫm và nhận ra một điều: Chẳng cần gào tướng lên nếu muốn người khác hiểu mình. Trước đó, chính vì
không biết gầm nên chú đã học được cách nói chuyện một cách từ tốn để thuyết phục bạn bè.
Dần dần, nhờ lòng
nhân ái và thái độ chân thành, Sư tử đã lấy lại được niềm tin của các bạn.
Và kể từ đó, chú chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện gầm rú hay lớn tiếng với bất kỳ
ai.
Dịch từ tập truyện Giá trị Giáo dục của Pedro Pablo Sacristan
Bác sỹ Nhi khoa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét